20 C
Hanoi
Thứ Năm, Tháng 10 23, 2025

“Tôi Thấy Mình Giống Người Giúp Việc Hơn Là Bạn Đồng Hành”: Nỗi Buồn Thầm Lặng Sau 6 Năm Hôn Nhân

Đừng Lướt Vội

Tôi ngồi đây, nhìn căn nhà vừa mới dọn dẹp đâu vào đấy lại bắt đầu có dấu hiệu “hỗn loạn” chỉ sau vài giờ, và tự hỏi: Hôn nhân của tôi đang vận hành như thế nào? Tôi có phải là người giúp việc miễn phí?

Chúng tôi đã sống cùng nhau hơn sáu năm, có một cô con gái bé bỏng gần ba tuổi. Nhìn chung, mọi thứ đều yên bình, không cãi vã lớn, không sóng gió. Chồng tôi không phải người xấu, anh cũng yêu thương vợ con theo cách riêng. Nhưng chính cái “cách riêng” ấy lại đang bào mòn tôi mỗi ngày, khiến tôi cảm thấy mình giống như một người giúp việc hơn là một người bạn đời.

Nỗi Khổ Không Tên Mang Tên “Bừa Bộn”

Tôi không hề đòi hỏi một căn nhà phải lúc nào cũng sáng bóng, ngăn nắp như khách sạn. Tôi chỉ mong một điều đơn giản: Dùng xong thì đặt lại chỗ cũ. Nhưng sao điều ấy lại khó khăn đến thế?

Quần áo thay ra vứt mỗi nơi một cái: chiếc áo sơ mi nằm ở phòng khách, chiếc quần jeans vo tròn trong phòng ngủ, khăn tắm ướt vắt hờ hững trên thành ghế sofa. Cốc uống nước thì rải rác khắp nhà, từ bàn làm việc đến đầu giường, có khi để yên đó mấy ngày, tôi nhìn mãi rồi cũng phải tự tay mang đi rửa. Cứ như thể anh ấy nghĩ rằng mọi thứ sẽ tự biến mất và sạch sẽ vậy.

Tôi đã thử đủ mọi cách. Lúc đầu là nhẹ nhàng nhắc nhở, rồi chuyển sang càu nhàu, có lúc giận dỗi không thèm nói chuyện. Anh sẽ hứa, sẽ thay đổi được vài hôm, rồi mọi thứ lại “đâu vào đấy”. Tôi biết, anh không cố ý vô tâm, chỉ là anh quen sống xuề xòa, đơn giản từ bé. Nhưng tôi, tôi cũng là một con người, cũng có giới hạn của sự mệt mỏi.

Sự Đổ Vỡ Của Sự Chia Sẻ

Có những buổi chiều tan sở, tôi trở về nhà trong trạng thái kiệt sức. Con gái thì quấy khóc đòi mẹ. Bước vào bếp, cảnh tượng đập vào mắt là cả một “bãi chiến trường”: xoong nồi chồng nấu mì vẫn còn, bát đũa ăn trưa vứt chỏng chơ trên bồn rửa.

Lúc ấy, tôi không còn cảm thấy buồn nữa, mà chỉ thấy cô đơnbất lực. Tôi nhận ra, mình đang phải gồng gánh toàn bộ phần “trách nhiệm sống” của hai người. Mọi người thường nói sự chia sẻ là những lời nói yêu thương, những cái ôm ấm áp. Đúng, tôi nhận được những điều đó. Nhưng đối với một người phụ nữ đã quá tải với việc nhà, sự chia sẻ thật sự phải nằm trong hành động nhỏ mỗi ngày.

Tôi đâu cần anh phải lau sàn hay giặt hết đống quần áo. Tôi chỉ cần anh, sau khi dùng xong, tự giác treo lại chiếc khăn tắm vào đúng vị trí, hay rửa sạch chiếc cốc vừa uống nước. Chỉ cần những hành động nhỏ bé ấy thôi, tôi đã cảm thấy mình được tôn trọng, được nhìn nhận như một bạn đồng hành thực sự, chứ không phải một “người giúp việc miễn phí”.

Chỉ mong anh hiểu, tôi không đòi hỏi một cuộc sống hoàn hảo, tôi chỉ cần một sự đồng hành đúng nghĩa. Bởi lẽ, sự mệt mỏi về thể chất có thể hồi phục sau một giấc ngủ, nhưng sự mệt mỏi của trái tim vì cảm giác bị bỏ mặc, bị coi nhẹ, thì cứ âm ỉ, dai dẳng mãi trong cuộc hôn nhân này. Và điều đó, thật sự, khiến tôi thấy vừa mệt, vừa buồn vô hạn.

Tác giả HND Wikiphunu

- Quảng cáo -spot_img

More articles

- Quảng Cáo -spot_img

Bài viết mới nhất